“11:35” là một bản tình ca mờ ảo mà Phạm Tuấn Ngọc thả xuống đường phố Paris về đêm, nơi thời gian không còn đo bằng kim giây mà bằng những khoảnh khắc cảm xúc thuần khiết. Bức ảnh chụp đôi tình nhân đang ôm nhau giữa ngã tư, nhòe nhoẹt và không rõ mặt – như ký ức về một đêm đã xa, vừa thực vừa mộng.
Không nét – nhưng lại đầy tình. Sự mờ ảo không làm bức ảnh thiếu chân thật, ngược lại, nó khơi gợi nhiều hơn: sự ngập ngừng, sự thân mật, hay đơn giản là một khoảnh khắc mà máy ảnh không kịp nắm bắt – cũng giống như tình yêu, không phải lúc nào cũng rõ ràng, nhưng vẫn in sâu trong tâm trí.
Ánh sáng đêm đô thị đổ bóng lung linh, cộng hưởng với chuyển động nhẹ của cơ thể đôi nhân vật, khiến người xem cảm nhận được nhịp thở của thành phố và nhịp đập của con tim, hòa làm một. Thời gian dừng lại ở 11:35 – không cần AM hay PM – bởi đó là một thời điểm mang tính cá nhân, riêng tư, và không thể lặp lại.
“11:35” không chỉ là một tấm ảnh, mà là một kỷ niệm vụt qua – như một câu thơ chưa kịp đọc hết, như một cái ôm chưa muốn buông.